Chương 39 – Lẫn nhau
Cố Doãn đi khỏi, một mình Hỷ Lạc ngồi trên sofa suy nghĩ rất lâu, giới hạn của cô là gì? Kỳ thực căn bản cô không biết, một Tần Hỷ Lạc rời khỏi Lâm Hạo Sơ? Cho đến bây giờ cô chưa từng nghĩ tới. Cô vẫn đều tin tưởng, Lâm Hạo Sơ sẽ yêu cô, chỉ là vấn đề thời gian. Nếu như, ngay cả đến ông trời thậm chí thời gian cũng không muốn cho cô, cô thực sự còn có thể làm được cái gì?
Nhận được cuộc gọi của Cố Doãn, Lâm Hạo Sơ cảm thấy rất bất ngờ. Ngồi đối diện với cậu ta trong phòng ăn của nhà hàng, Lâm Hạo Sơ nhìn Cố Doãn trước mặt, trông rất đẹp trai, dung mạo không ngăn được ý nghĩ thù địch. Cậu ta rất thích Tần Hỷ Lạc, đây là Lâm Hạo Sơ đã sớm nhìn ra. Cứ như vậy, mục đích hôm nay cậu ta đến gặp mình dường như không cần nói cũng biết.
Cố Doãn rút trong hộp thuốc trên bàn lấy ra một điếu đưa cho Lâm Hạo Sơ, Lâm Hạo Sơ ý bảo không hút, Cố Doãn tự mình châm lửa, chậm rãi hút. Cậu phả ra một làn khói đẹp mắt, giọng nói vì mùi thuốc lá trở nên hơi khàn khàn, “Tần Hỷ Lạc từ nhỏ là một đứa ngốc, bất quá ngốc thì ngốc, nhưng rất cố chấp. Là loại không đâm đầu vào tường thì không biết đau.”
Lâm Hạo Sơ tựa lưng vào ghế ngồi, ngón tay thon dài khẽ vẽ một vòng trên mép tách trà trắng tinh, kiên trì chờ Cố Doãn vào vấn đề chính.
“Từ nhỏ cô ấy thích đi theo sau đám con trai chúng tôi, đánh nhau, trèo cây, trốn học, chuyện xấu gì cũng làm qua không ít, cô ấy nhát gan, nhưng lại sĩ diện, gặp việc khó cũng không chịu cúi đầu trước người khác, cô ấy trong mắt tôi, chính là một tiểu quái thú, đánh thế nào cũng đánh không chết, sức sống rất mãnh liệt.” Cố Doãn nhìn điếu thuốc giữa ngón tay từ từ cháy, để lại tàn thuốc thật dài, “Tôi thích cô ấy, bắt đầu từ 15 tuổi, từ lúc tại lễ tang của anh trai cô ấy thấy cô ấy cố nén nước mắt, hốc mắt ửng đỏ nhưng lại cố sức an ủi mẹ cô ấy. Khoảnh khắc đó nói cho tôi biết, Tần Hỷ Lạc kỳ thực là một đứa ngốc cho dù đánh gãy răng vẫn cố chịu đựng.”
Lâm Hạo Sơ nhìn Cố Doãn, cậu ta hoàn toàn lâm vào hồi ức của chính mình, Lâm Hạo Sơ có thể tưởng tượng Hỷ Lạc khi đó, cô 15 tuổi, là bộ dáng ra sao, rất ngây ngô, rất đơn thuần phải không? Tư Niên mất đi, lúc đó nhất định là một đả kích trầm trọng cho một nhà ba người của cô, anh có thể tưởng tượng Hỷ Lạc ngay lúc đó, một cô bé trẻ con, bộ dáng giả vờ kiên cường, bất lực nhưng ẩn nhẫn.
Cố Doãn dụi mẫu thuốc lá trong tay vào gạt tàn, hai tay xoa xoa hai gò má, nở một nụ cười đắng chát, “Tôi một mực chờ, chờ cô ấy lớn lên, tôi cho rằng, đợi được cô ấy lớn lên là tốt rồi, tình cảm chưa bao giờ nói ra cũng có thể trở thành lẽ thường nên có. Đứng phía sau cô ấy 21 năm, tôi cho rằng mình sẽ không vụt mất cô ấy, nhưng lại để lạc cô ấy trên đường đi du lịch tìm cảm hứng. Nếu như biết lần đó, sẽ thực sự đánh mất cô ấy, tôi mãi mãi sẽ không buông tay cô ấy.”
Cậu ta ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Lâm Hạo Sơ, “Tần Hỷ Lạc chưa bao giờ yêu, cô ấy cũng chưa từng yêu bất cứ ai, mấy năm nay, những người xuất hiện tới tới lui lui bên cô ấy cũng không có một ai lọt vào mắt cô ấy, tôi không biết anh rốt cuộc thắng ở đâu? Đủ đẹp? Hay là có tiền? Những thứ này tôi đều có, tôi không hiểu.”
Lâm Hạo Sơ không trả lời cậu ta, thật ra anh cũng không có đáp án, Tần Hỷ Lạc từ khi thấy anh liền bắt đầu một đường theo đuổi, anh cũng không có cách nào để giải thích, trong thế giới tình cảm, anh không hiểu nhiều lắm, lúc trẻ thì không biết yêu, bây giờ tuổi tác lớn, cũng phải yêu, nhưng mà không có can đảm để yêu.
Cố Doãn trầm mặc, nhắm mắt đau đớn, “Khi cô ấy quyết định lấy anh, tôi tự nói vói chính mình, yêu cô ấy, chính là để cô ấy theo đuổi hạnh phúc của chính mình. Cho dù khi rời khỏi, tôi không cam lòng, nhưng tôi cảm thấy đáng giá, bởi vì Tần Hỷ Lạc có thể hạnh phúc. Thế nhưng, hiện giờ xem ra, hình như tôi sai rồi.”
Động tác Lâm Hạo Sơ dừng lại, cười lạnh nói, “Sao? Nói thử xem, sao cậu lại nghĩ cô ấy không hạnh phúc?”
Cố Doãn ngắm nghía cái bật lửa, ánh mắt hơi tối tăm, “Vậy anh có thể nói cho cô ấy biết, đêm đó anh ở Time không về nhà, là đang làm cái gì, ở cùng với ai?”
Bỗng nhiên tâm tư Lâm Hạo Sơ chùng xuống, lập tức trở về nụ cười thản nhiên, “Thì ra đêm đó người tôi thấy thật ra là cậu, cậu đã thấy rồi, vì sao không nói cô ấy biết?” Anh cúi người về phía trước một chút, âm thanh mờ ám, “Thế nào? Sợ Hỷ Lạc đau lòng?”
Cố Doãn tay cầm cái bật lửa khựng lại, nắm chặt cái bật lửa, khi nói cơ hồ hơi nghiến răng nghiến lợi, “Nếu như anh không yêu cô ấy, thì buông cô ấy đi, cô ấy cũng có quyền lợi được hạnh phúc.”
Lâm Hạo Sơ thu lại ý cười, híp mắt, một bộ dạng bất cần đời, âm thanh lạnh băng không có một chút ấm ấp, “Lẽ nào cậu không biết… từ đầu tới cuối, đều là Tần Hỷ Lạc đuổi theo tôi không tha sao?”
Cố Doãn không nói nữa, Lâm Hạo Sơ thấy ánh mắt cậu ta như đang hướng về phía cửa phòng. Tim anh thoắt đập nhanh hơn, một loại dự cảm không tốt như dời núi lấp biển mà kéo tới. Nhìn về phía cửa phòng, quả nhiên Tần Hỷ Lạc sắc mặt tái nhợt đứng ở nơi đó, trên mặt không có một chút máu, tóc dài đen nhánh xõa tán loạn trước ngực, hơi thở gấp gáp, giống như vừa mới ở nơi nào đó chạy đến đây.
Hỷ Lạc thấy hai người trong phòng đều nhìn về phía cô, cố sức siết chặt dây túi xách, tự trấn định nở nụ cười, “Thật ngại quá, em lại tới muộn.”
Lâm Hạo Sơ nhìn Cố Doãn, vừa lúc đón nhận ánh mắt khiêu khích của cậu ta, Lâm Hạo Sơ nhếch môi cười, thực sự là ấu trĩ. Anh quay đầu nhìn Hỷ Lạc ngồi bên cạnh, cô không nói gì, trên mặt cũng không có gì khác thường. Sau khi ngồi vào chỗ của mình, nhân viên phục vụ đem cho cô một ly nước, cô yên lặng cầm ly thủy tinh cúi đầu uống nước.
Lâm Hạo Sơ có chút khó chịu, xoay người lại, cũng không nói nữa. Nhân viên phục vụ bắt đầu đem món ăn lên, Lâm Hạo Sơ không muốn ăn, người bên cạnh hình như cũng không động đũa, Lâm Hạo Sơ gấp cho Hỷ Lạc vài con tôm, “Làm sao vậy? Không thoải mái?”
Sắc mặt Hỷ Lạc không tốt lắm, nhìn con tôm trong đĩa hơi do dự, “À, không có gì.” Cuối cùng vẫn chậm rãi cầm con tôm định lột vỏ, đột nhiên Cố Doãn vươn tay đoạt lấy con tôm trong tay cô, anh ta có chút không thể tin nổi quát to, “Tần Hỷ Lạc, em điên rồi? Không biết mình bị dị ứng với tôm sao?”
Hỷ Lạc thấy Lâm Hạo Sơ hơi sửng sốt, hoà giải nói, “Thỉnh thoảng ăn một ít không sao đâu, hơn nữa, anh biết rõ em dị ứng còn gọi món? Ý đồ gợi lên con sâu tham ăn của em hả?”
Cố Doãn cười nhạo, “Tần Hỷ Lạc, em… thật đúng là một đứa ngốc không hơn không kém.”
Hỷ Lạc hơi xấu hổ, cô cúi đầu ăn, không nói nữa, chỉ là thức ăn ăn vào trong miệng lại thấy đắng.
Lâm Hạo Sơ cũng rơi vào trầm mặc, Hỷ Lạc dị ứng tôm? Anh căn bản không biết, kỳ thực, suy nghĩ tỉ mỉ, hình như anh đối với Hỷ Lạc hoàn toàn không biết gì cả, Cố Doãn nói những chuyện cũ này, anh không biết có thể lý giải ra sao. Thế nhưng, sau khi kết hôn, Hỷ Lạc đã thành vợ của anh, hình như anh chưa từng có hao tốn một chút suy nghĩ nào trên người cô. Vẫn đều an tâm tiếp nhận nỗ lực của cô, hiện giờ, thực sự đối mặt với tình cảm của cô, anh bỗng nhiên có chút áy náy, dường như anh thực sự chưa từng hiểu rõ Tần Hỷ Lạc rốt cuộc là người như thế nào.
Cố Doãn cũng có chút bực mình, gọi tôm hùm chỉ ý định thử Lâm Hạo Sơ, quả nhiên, anh ta căn bản là không thèm để ý Hỷ Lạc. Ngoại tình thì thôi đi, ngay cả quan tâm qua loa Hỷ Lạc cũng không xong, mà đứa ngốc Tần Hỷ Lạc này? Rõ ràng không muốn Lâm Hạo Sơ xấu hổ, căn bản không để ý sức khỏe của mình. Lòng cậu càng cay đắng, Tần Hỷ Lạc ơi Tần Hỷ Lạc, đến tột cùng anh nên bắt em phải làm sao? Để em tiếp lún vào hố sâu, cho đến khi thấy em chìm chết hay sao?
Trên bàn mỗi người một tâm tư, các loại mùi vị nuốt vào trong bụng chỉ tự mỗi người mới biết.
Trên đường trở về, Lâm Hạo Sơ lái xe, một đường tốc độ xe rất nhanh. Hỷ Lạc ngồi im lặng, chỉ là động tác nắm chặt dây an toàn để lộ sự căng thẳng của cô lúc này.
Lâm Hạo Sơ rất bực mình, bực mình cái gì chính anh cũng không biết. Tần Hỷ Lạc rõ ràng đã sớm đứng trước cửa phòng, cô rõ ràng nghe được cuộc đối thoại của anh và Cố Doãn, vì sao không hỏi anh? Vì sao cái gì cũng không hỏi? Cố Doãn hỏi anh đêm đó ở Time cùng với ai, làm cái gì? Anh không cần thiết phải giải thích với Cố Doãn, thế nhưng anh có thể giải thích với Tần Hỷ Lạc, chỉ cần cô mở miệng hỏi. Vậy mà hiện giờ cô hoàn toàn tỉnh bơ, không có một chút phản ứng. Đây là ý gì đây? Trong cảm nhận của cô anh thực sự là người như vậy sao? Anh còn trái với lương tâm mà nói, nói cái gì từ đầu đến cuối đều là cô quấn quít lấy anh không tha, đây đều là bị Cố Doãn kích thích, thế nhưng Tần Hỷ Lạc lúc này đây, dường như một chút cũng không chú ý.
Cô không để tâm, nhưng anh rất lưu tâm. Anh để bụng muốn điên rồi, thế nhưng chết tiệt, cô cứ như vậy một tiếng cũng không nói ra.
Về đến nhà, Hỷ Lạc thay dép, cô do dự, nhìn Lâm Hạo Sơ nói, “Ngày mai em có một môn học tự chọn cần phải kiểm tra, đêm nay em ngủ phòng em, em muốn ôn bài sợ phiền đến anh, vậy……anh đi ngủ sớm một chút.” Nói xong không đợi câu trả lời của anh liền xoay người hướng phòng của mình vào trong, rất sợ chậm một giây thôi thì bao nhiêu uất ức đã nhịn sẽ một đường trào ra.
Lâm Hạo Sơ nhìn bóng lưng cô, bình tĩnh lại, dằn xuống cơn giận đang dâng lên, “Tần Hỷ Lạc, em không có gì muốn hỏi anh sao?”
Hỷ Lạc đứng ở cửa, hồi lâu, cô đưa lưng về phía Lâm Hạo Sơ lắc đầu.
Lâm Hạo Sơ cười nhạt, “Được.”
Đóng cửa phòng, Hỷ Lạc dựa vào cánh cửa cơ thể dần dần vô lực trượt xuống ngồi trên sàn nhà, cô cố sức xoa xoa gương mặt, khuôn mặt ươn ướt. Tay run run chậm chạp đút vào túi áo khoác, rút ra một tờ giấy bị mình nắm chặt cả đêm nên hơi nhăn và thấm ướt, giọt nước mắt đọng trên trang giấy, nhòe đi, cột kết quả xét nghiệm trên tờ giấy, viết rõ ràng, có thai 8 tuần.
Lâm Hạo Sơ, anh biết không? Anh sắp làm cha đó…
Chương 40 – Thất vọng
Suốt đêm, Lâm Hạo Sơ trằn trọc trên giường, nhiều lần anh nhịn không được muốn đi tới phòng bên cạnh xốc tỉnh cô bé đáng ghét kia, lần đầu tiên hiểu được, thì ra có người đã bất tri bất giác trở thành thói quen của anh, không có cô ở đây, anh cũng sẽ mất ngủ. Đây là cái gì, anh không hiểu, chỉ có thể đổ lỗi cho một thứ gọi là thói quen.
Sáng hôm sau, bởi vì lăn qua lăn lại đến rạng sáng mới ngủ, khi Lâm Hạo Sơ thức dậy thì đã trễ. Thấy tờ giấy trên bàn anh càng thêm bực mình, Tần Hỷ Lạc cư nhiên chỉ để lại một mảnh giấy rồi đi học, anh hung hăng vò mảnh giấy thành viên tròn, Tần Hỷ Lạc, được lắm, xem buổi tối về nhà tôi làm thế nào chỉnh đốn em.
Thế nhưng anh đã lầm, từ sau ngày đó, Tần Hỷ Lạc đi sớm về trễ, hình như cố ý tránh chạm mặt anh, hai người ở cùng dưới một mái nhà, cư nhiên có thể sắp xếp khéo léo liên tiếp ba ngày không thấy được một lần. Lâm Hạo Sơ bày ra bộ mặt cực kỳ bình tĩnh, thế nhưng trong lòng bắt đầu có thứ gì đó kỳ quái cứ cuồn cuộn, anh vô thức cầm bản kế hoạch gọi thầu mới nhất của chính phủ lật xem, lời nói của thư ký Ngô anh cũng chỉ là thỉnh thoảng phụ họa vài tiếng.
Thư ký Ngô thấy Lâm Hạo Sơ vẻ mặt không yên lòng, âm thầm thở dài, hơn ba mươi tuổi rồi, trong tình cảm lại đần độn, bị động như thế, tay anh ta che miệng, đằng hắng một tiếng, “Phụ nữ ấy, có đôi khi cần phải dụ dỗ.”
Lâm Hạo Sơ sửng sốt một chút, giương mắt liếc anh ta, “Anh biết rồi sao?”
Thư ký Ngô đắc ý phóng ánh mắt xinh đẹp qua, “Buổi sáng hôm nay đã xuất thần lần thứ năm rồi, thế nào? Là tiếp tục cầm bản kế hoạch cũ xem? Vậy thì cứ tiếp tục càm bản kế hoạch cũ xem đi.”
Lâm Hạo Sơ cúi đầu nhìn, âm thầm mắng shit! Anh ném bản kế hoạch trong tay vào người thư ký Ngô, trên mặt có chút mất tự nhiên, “Sao không nói sớm, bản mới đâu?”
Thư ký Ngô đem bản kế hoạch mới để trước mặt anh, “Từ từ mà xem, tiến độ của anh chẳng qua so với ban đầu chậm vài lần thôi, tôi có thể chờ, nhân cơ hội ngủ bù và vân vân.”
Khóe miệng Lâm Hạo Sơ giật giật, mắt lạnh nhìn người nào đó đang cười trên nỗi đau của người khác, anh để bản kế hoạch trên bàn, nhắm mắt không nói chuyện.
Thư ký Ngô thấy bầu không khí không ổn, Lâm Hạo Sơ sẽ không bị đả kích quá chứ? Anh ta ngồi trên ghế trước bàn làm việc, vội vàng an ủi anh, “Thật cãi nhau với Hỷ Lạc sao? Hai vợ chồng có cái gì mà không thể bỏ qua chứ, không phải đều là đầu giường ầm ĩ, cuối giường khắng khít, chuyện lớn hơn còn có thể giải quyết mà.”
Lâm Hạo Sơ vẫn không nói chuyện, chìm trong nỗi thất vọng. Thư ký Ngô thấy anh như vậy, thầm kêu không ổn, xem ra thật sự bị đả kích không nhẹ, anh ta chỉnh gọng kính, “Vậy nếu không thử tấn công bằng hoa tươi đi? Phụ nữ đều thích hoa.”
Lâm Hạo Sơ chậm chạp ngẩng đầu, do dự, anh nói với thư ký Ngô, “Lần trước tôi đưa Nhất Ninh về nhà, bị người khác thấy được, hình như Hỷ Lạc hiểu lầm gì đó.”
Nụ cười trên mặt thư ký Ngô cứng ngắt, anh ta từ từ thu lại háo hức, “Anh nếu đã kết hôn với Hỷ Lạc rồi, thì nói cô ấy biết là được rồi, chuyện của anh và Nhất Ninh, đều là quá khứ. Hơn nữa, cũng không phải như thế.”
Lâm Hạo Sơ ngắt điểm giữa hai chân mày, “Tôi nghĩ rằng chuyện đã qua, không có gì để nói. Ai biết. . .”
“Hạo Sơ, là bạn học cũ, tôi vẫn là muốn lắm miệng nói một câu, Nhất Ninh đối với tâm tư của anh sẽ không thay đổi . Anh. . . vẫn là. . .” Anh ta buông lỏng tay, “Tôi không nên nhiều lời, anh có chừng mực đi.”
Từ thư viện đi ra, Hỷ Lạc tản bộ vài vòng trong sân trường, bản thảo luận văn đã nộp cho giáo sư, bây giờ thực sự tìm không được việc gì có thể giết thời gian nữa. Phải về nhà sao? Cô xem đồng hồ, còn rất sớm, bây giờ về nhà, một lát sau Lâm Hạo Sơ cũng sẽ tan sở về nhà. Cô cũng không biết chính mình trốn cái gì. Thấy không được tự nhiên? Đang tức giận? Mà tức giận cái gì, tức giận lời anh nói với Cố Doãn, là tự mình suốt ngày quấn lấy anh không tha? Cái này có gì mà tức giận chứ, Lâm Hạo Sơ chỉ là nói lời thật thôi.
Vẫn là không thông suốt đêm đó anh không về nhà, đến tột cùng có phải ở cùng với ai hay không? Cô âm thầm cười khổ, trước khi Lâm Hạo Sơ kết hôn, đã từng nói cho cô biết, nói anh không phải chưa từng có phụ nữ, cũng không dự định sau kết hôn sẽ bớt phóng túng. Là tự mình quá ngây thơ, thực sự cho rằng dần dần cách anh càng ngày càng gần, gần đến nỗi có lúc cô ảo tưởng anh có phải đã yêu cô rồi không.
Hỷ Lạc đi trong sân trường, cúi đầu chào những giáo viên đi tới, trong lòng hơi khó chịu, cô thật đúng là quá đáng thương, chồng của mình ngoại tình, vậy mà cô thảm thương đến nỗi không có một tí cam đảm đi chất vấn anh, có phải mình thật sự hèn mọn đến nước này. Hỷ Lạc yên lặng tản bộ, cảm thấy phía trước có người chặn lối đi của mình, tâm tình cô giảm sút, cắm đầu nhích qua bên cạnh, người kia cũng dịch qua bên cạnh. Tâm trạng Hỷ Lạc vốn không được tốt, mãnh liệt ngẩng đầu chuẩn bị nổi bão, thấy người đối diện mỉm cười với mình thì phát không ra hỏa nữa.
“Sao anh lại tới đây?” Hỷ Lạc thấy Cố Doãn bất thình lình xuất hiện thì vô cùng kinh ngạc.
Cố Doãn đưa cô một ly trà sữa, ly trà ấm nóng truyền đến làn hơi ấm áp, hương cà phê quyến rũ nhẹ nhàng bay vào trong mũi, Hỷ Lạc hít thật sâu mùi hương, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, lắc đầu, “Em không nên uống.” Cà phê đối với em bé rất không tốt?
Cố Doãn sửng sốt, nhận lại trà sữa, “Làm sao vậy? Không thích? Em chẳng phải trước giờ vẫn thích vị cà phê quán họ nấu sao?”
Hỷ Lạc hơi ngại ngùng, từ chối một chút, đỏ mặt nói, “Cà phê không tốt cho em bé.”
Cố Doãn tiêu hóa nửa ngày mới hiểu được ý của cô, cậu trợn tròn con mắt, khiếp sợ bộc lộ trong lời nói, “Em. . . bé? Em nói em. . .” Cậu ta quan sát cái bụng bằng phẳng của Hỷ Lạc.
Hỷ Lạc bị cậu ta nhìn đến mất tự nhiên, đi tới phía trước, “Nhìn cái gì vậy, chưa được 9 tuần, sao mà nhìn ra chứ.”
Cố Doãn đuổi theo cô, “Này, anh ta biết không?”
Bước chân Hỷ Lạc khựng lại, yếu ớt thở dài, “Vẫn chưa nói anh ấy biết.”
“Còn đang tức giận chuyện bữa đó?” Cố Doãn và cô sánh vai nhau đi đến cổng trường “Bữa đó anh, hơi quá đáng. Xin lỗi, chuyện giữa hai người anh không nên nhúng tay vào.”
Hỷ Lạc lắc đầu, trên mặt rất bình tĩnh, “Vấn đề giữa tụi em trước giờ vẫn có, chỉ là chưa bao giờ được làm sáng tỏ. Anh ấy nói không sai, từ đầu tới cuối đều là em dính chặt anh ấy không tha, e rằng, biết đâu anh ấy cũng rất phiền não?”
Cố Doãn nhìn biểu hiện của cô, trái lại trong lòng không có chút vui sướng khi nghe nói những lời như thế, cậu yêu chiều khoác tay lên vai cô, “Đứa bé ngốc của chúng ta thì ra không ngốc chút nào nha, đại trí giả ngu nha.”
Hỷ Lạc nghiêng mặt nhìn cậu mỉm cười, cách dỗ dành của Cố Doãn thật ấm áp giống như của Tư Niên, cô cười đến rực rỡ, “Em vẫn đang giả heo ăn thịt cọp, là anh ngốc nhìn không thấy đó. Ham muốn em lớn lắm, trước tiên muốn chiếm đoạt cái đã, sau đó mới ăn.” Nói nói, giọng nói cô dần nhỏ lại, “Nhưng thực sự theo như lời anh ấy, hình như em thật ra tiêu hóa không nổi.”
Cố Doãn đau lòng thay cô, suy nghĩ một hồi, cậu dừng lại vịn vai Hỷ Lạc nhìn thẳng cậu, “Có muốn người anh này làm ảo thuật cho em xem không?”
Hỷ Lạc kinh ngạc há miệng, trong mắt hơi hoài nghi, “. . . Xác định?”
Cố Doãn cười cười gian xảo, lấy ra một đồng xu, phản xạ dưới ánh mặt trời, đồng kim loại lóe sáng một lớp hào quang, Cố Doãn cầm đồng xu trước mặt Hỷ Lạc xẹt qua một đường ánh sáng trắng chói mắt, “Tần Hỷ Lạc, nếu như nó biến thành hai mặt đều là hoa, em hãy suy nghĩ điều em muốn thực hiện trong cuộc đời này, thành tâm mong muốn.”
Đồng xu đó trong không trung như sao băng trong đêm tối lướt phía chân trời, trong nháy mắt rơi vào trong bàn tay to lớn của Cố Doãn, cậu chậm rãi mở năm ngón tay ra, Hỷ Lạc vươn tay cầm lấy nó, kinh ngạc nhìn đồng xu, thực sự hai mặt đều là hoa.
Hỷ Lạc có chút kinh ngạc vui mừng nắm tay Cố Doãn, lộ ra vẻ mặt hiếu kỳ của một cô nhóc, “Sao anh làm được vậy? Là đem hai đồng xu dính với nhau sao?” Cô cầm lấy tiền xu nghiên cứu, rồi lẩm bẩm, “Không phải vậy chứ, thực sự cũng chỉ có một à.”
Cố Doãn cười nhìn cô, thấy bộ dáng vui vẻ của cô, không nói gì, nếu như chỉ một trò ảo thuật đồng xu đơn giản thực sự có thể đổi lấy mong muốn cuộc đời này của em, thật tốt biết bao nhiêu.
Lâm Hạo Sơ ngồi trong xe, bàn tay nắm vô-lăng không ngừng siết chặt. Thấy một màn trước cổng trường từ kính chiếu hậu, lại nhìn bó hoa ly lan tỏa hương nồng đậm trên ghế phụ, bỗng nhiên cảm thấy mình có chút buồn cười, e rằng, mấy ngày nay chỉ có một mình anh mới thấy buồn bực? Mặt anh không chút thay đổi khởi động xe rời khỏi, cầm lấy bó hoa ly trên ghế phụ, ấn kính xe xuống ném ra ngoài, mùi hương hoa ly vẫn còn bồng bềnh trong xe lâu thật lâu. . .
Chương 41 – Cõi lòng
Khi Hỷ Lạc về nhà thì phát hiện đôi giày da của Lâm Hạo Sơ không có trong tủ giày, đã trễ thế này rồi, anh vẫn chưa về nhà sao? Hỷ Lạc nhìn căn phòng tối đen như mực, trong lòng thật phiền muộn, cô vẫn còn nhớ buổi tối cúp điện trước đây không lâu, Lâm Hạo Sơ đột nhiên xuất hiện, trong khoảnh khắc ở trong lồng ngực ấm áp của anh sao mà thật đến thế, lời anh nói bên tai, anh hình như có một chút nhớ cô. . . Toàn bộ những thứ ấy, đều không phải là giả chứ? Còn bây giờ thì sao, dường như người đàn ông ấy tại sao lại càng đi càng xa cô .
Mấy ngày liên tiếp, cái hình thức sống chung quỷ dị này dù cả hai vẫn sống dưới cùng một mái nhà nhưng không giáp mặt nhau. Lâm Hạo Sơ cũng không giống như những ngày trước đây thỉnh thoảng gửi vài tin nhắn quan tâm cô, mấy ngày nay, dường như anh hoàn toàn quên sự tồn tại của một người tên Hỷ Lạc. Hỷ Lạc đứng ở cửa, ngón tay nhập mật mã hơi run rẩy, sau khi mở cửa sẽ vẫn giống như trước đây, toàn bộ căn phòng cứ vắng lặng sao? Mấy ngày này anh rốt cuộc đi đâu? Có lúc đến nửa đêm mới về nhà, có lúc cả đêm không hề nghe tiếng mở cửa phòng khách.
Hỷ Lạc thở một hơi thật mạnh, ấn khóa mật mã, mở cửa ngạc nhiên khi thấy đèn trong phòng khách lại có thể sáng trưng, Lâm Hạo Sơ ở nhà?
Tim Hỷ Lạc đột nhiên khống chế không được điên cuồng đập mạnh, cô kìm chế kích động muốn đi tìm anh, yên lặng đứng ở hành lang đổi giày, rồi vào phòng mình thay quần áo. Thay quần áo ở nhà xong, xoay người thấy Lâm Hạo Sơ đứng ở cửa phòng ngủ, anh dựa khung cửa, tay đút vào túi quần, khuy áo bị mở vài nút ngay cổ áo, vạt trước áo sơmi rộng mở như có như không lộ ra khuông ngực màu lúa mạch của anh.
Hỷ Lạc bị anh bất thình lình xuất hiện dọa sợ nhảy dựng lên, phục hồi tinh thần lại, cô cười ngượng ngập, “. . . Anh ăn cơm chưa?”
Lâm Hạo Sơ không trả lời, chậm rãi đến gần cô, anh đến trước mặt cô, đột nhiên tay vòng qua eo cô, một tay không nhẹ không nặng luồn vào vạt áo cô, trong hơi thở rõ ràng có mùi rượu nhàn nhạt, Hỷ Lạc cau mày, tay chống lên ngực anh, “Lâm Hạo Sơ, anh đã uống rượu, mùi rượu nồng quá.”
Đôi mắt Lâm Hạo Sơ nhíu lại, thấy ánh mắt của cô có chút phức tạp, đột nhiên môi anh áp vào môi cô, mùi rượu nồng nặc và mùi thuốc lá trộn lẫn vào nhau, ngang ngược chiếm giữ khoang miệng Hỷ Lạc, cô hơi khó chịu giãy dụa, “Lâm Hạo Sơ.”
Anh hôn cô, lưỡi liếm láp cổ trắng ngần của cô, bàn tay nóng cháy tới trước ngực, vội vã tháo nút áo trước ngực cô. Hơi thở Hỷ Lạc nặng nề, cô cố sức khước từ anh, cho đến khi tay anh trượt đến quần jean của Hỷ Lạc, Hỷ Lạc bỗng dưng trợn mắt, lời bác sị căn dặn còn văng vẳng bên tai, trong ba tháng đầu là thời gian nguy hiểm nhất.
Cô dùng sức giãy dụa ra, “Lâm Hạo Sơ, đừng như vậy, em khó chịu.”
Động tác Lâm Hạo Sơ dừng lại, ánh mắt u ám gắt gao nhìn chằm chằm vào cô, sau đó tay đỡ thắt lưng cô âm thầm dùng sức, “Khó chịu? Là khó chịu hay là không thích?”
Hỷ Lạc khó khăn vặn vẹo thắt lưng “Có ý gì, em không hiểu?”
Lâm Hạo Sơ nhướn mày, trên mặt không có cảm xúc, anh nhìn Hỷ Lạc, thấy cô hơi rụt rè, cúi người đối diện cô, “Có phải hay không cho rằng. . . cậu ta thích hợp với em hơn? Bây giờ, không thích tôi đụng chạm?”
Hỷ Lạc cắn môi, hung hăng trừng Lâm Hạo Sơ, hốc mắt bắt đầu đỏ lên, đột nhiên nghĩ đến mấy ngày nay nỗi tủi thân trong đầu óc vọt ra. Hai tay cô cố sức đấm Lâm Hạo Sơ, “Lâm Hạo Sơ, anh lưu manh, rõ ràng là chính anh có người phụ nữ khác, còn đổ tội cho em.”
Lâm Hạo Sơ không tránh né động tác của cô, anh dùng lực đẩy Hỷ Lạc ngã xuống giường, cơ thể anh đè chặt cô, ánh mắt âm u lạnh lẽo, hai tay dùng sức nắm chặt cổ tay Hỷ Lạc, “Cậu ta nói em tôi có người khác thì em tin, đến khi nào em mới nghĩ tới thử hỏi tôi? Hay là trong lòng em căn bản tin cậu ta nhiều hơn tin tôi?”
Hỷ Lạc không muốn dây dưa với anh, co đầu gối định húc bụng dưới của anh, lại bị Lâm Hạo Sơ nhanh nhẹn tránh được, hai chân anh áp chế chân cô, cơ hồ sức lực tòan thân đều phủ lên người cô, Hỷ Lạc cảm nhận được trọng lương toàn bộ cơ thể anh, sợ bụng bị đè, cô có phần không khống chế được thét chói tai, “Lâm Hạo Sơ, anh tránh ra cho em, anh là kẻ điên, em không muốn nói chuyện với anh.”
Lâm Hạo Sơ bị chạm vào khu mẫn cảm, đầu óc không kiểm soát được, anh tức giận nện một đấm trên giường cạnh đầu Hỷ Lạc.
Hỷ Lạc bị dọa đến im bặt, anh quát vào mặt Hỷ Lạc, “Câm miệng! Kẻ điên? Em đã sớm biết tôi là người điên! Tôi đã cảnh cáo em đừng đến trêu chọc tôi rồi, là tự mình em cố chết cứ quấn lấy tôi không tha. Bây giờ thì thế nào? Muốn chạy trốn sao?” Anh cười lạnh lùng, lời nói cũng lạnh lẽo đến xương, “Tôi đã nói rồi, em trốn không thoát đâu. Tần Hỷ Lạc, cho dù tôi không yêu em, tôi cũng không cho phép em chạy khỏi tôi. Em nghĩ cũng đừng nghĩ đến.”
Hỷ Lạc ngơ ngác nhìn anh, gương mặt hàng đêm ngủ bên cạnh mình, bây giờ lại xa lạ dữ tợn khiến cô sợ hãi. Anh không yêu cô, anh vẫn không yêu cô, đến bây giờ, cô đã đào hết tất cả cũng không thể khiến anh yêu cô. Lâm Hạo Sơ, lòng của anh, rốt cuộc làm bằng thứ gì? Cô đờ đẫn nằm trên giường, trong lòng hình như có thứ gì đó bị nghiền nát.
Lúc này Lâm Hạo Sơ giống như mất đi lý trí, anh có phần thô bạo xông vào thân thể của cô, lúc Hỷ Lạc cảm nhận được đau đớn, cô bắt đầu khóc, rơi lệ đầy mặt túm vai Lâm Hạo Sơ, “Lâm Hạo Sơ, dừng lại, mau dừng lại, em đau quá. . .”
Lâm Hạo Sơ hình như không nghe thấy giọng nói của cô một chút nào, hoàn toàn bị con mãnh thú trong nội tâm trói buộc đã lâu đột nhiên hồi phục chi phối chính mình, Hỷ Lạc cảm giác được phía dưới bụng truyền đến từng cơn đau buốt, cô khóc càng to hơn, “Lâm Hạo Sơ, xin anh, mau dừng lại, như vậy sẽ làm em bé bị thương.”
Em bé? Em bé nào? Ai đang nói chuyện, nói cái gì? Lâm Hạo Sơ chỉ cảm thấy đầu rất đau, trong ngực cũng như sắp bị thứ gì đó nôn nóng phá vỡ chui toạc ra ngoài. Anh cảm thấy khắp người đều đau nhức, trong đầu có vài âm thanh cứ vang vọng, hình như rất nhiều người nói với anh. Nói gì đó nhưng một câu cũng nghe không rõ.
Hỷ Lạc bị đau đến sắc mặt thay đổi, cô cảm giác được phần thân dưới đau càng lúc càng rõ ràng, cảm giác được một luồng ấm nóng vọt ra ngoài, nhưng ý thức dần dần mơ hồ, cô bấu chặt cánh tay Lâm Hạo Sơ, đầu ngón tay đều bấm sâu vào da thịt anh, “Lâm Hạo Sơ. . . cứu em.”
Lâm Hạo Sơ nhìn sắc mặt trắng bệch đôi mắt dần khép lại của Hỷ Lạc, một tiếng gọi yếu ớt “Cứu em” gọi thần trí anh quay về. Khuôn mặt của cô trong khoảnh khắc dường như trùng hợp với Tư Niên. Cảm giác được người phía dưới không cử động, ngay cả hơi thở dường như có phần yếu ớt, anh hoảng loạn vỗ vỗ mặt Hỷ Lạc, “Hỷ Lạc. . .” Hỷ Lạc mất đi ý thức, Lâm Hạo Sơ sờ sờ trên người cô, nhiệt độ cơ thể cũng rất thấp, anh dùng lực bấm nhân trung của cô, không phản ứng, hô hấp nhân tạo, từng ngụm từng ngụm cho cô dưỡng khí, vẫn không có một chút phản ứng.
Lâm Hạo Sơ nôn nóng hốc mắt đỏ hoe, trán rịn đầy mồ hôi li ti, “Hỷ Lạc, tỉnh lại đi? . . . em tỉnh lại đi.”
Ánh mắt anh dời xuống phía dưới liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người, trên tấm ra giường màu trắng, Hỷ Lạc ngấm một mảng máu đỏ tươi, anh đờ đẫn sửng sốt, vội vàng tìm áo khoác bọc lấy Hỷ Lạc ôm cô vội vội vàng vàng xuống lầu.
Nhìn ba chữ ‘Đang phẫu thuật’ bật sáng, Lâm Hạo Sơ chán nản ngồi trước của phòng phẫu thuật. Nhìn máu trên người mình, trên tay đầy máu đỏ, một mảng đỏ lóa mắt đã khô cạn, nhưng phảng phất quanh người đều tản ra mùi máu tanh nồng nặc. Con? Bọn họ lúc nào có con, tại sao Hỷ Lạc cái gì cũng không nói? Anh cúi đầu nhìn một mảng sắc đỏ ấy, đó là con anh và Hỷ Lạc. . . ?
Cuộc phẫu thuật tiến hành hơn hai giờ, đứa bé trong dự đoán không có khả năng giữ được. Cơ thể Hỷ Lạc vốn yếu, hơn nữa sẩy thai mất máu quá nhiều, vẫn hôn mê còn chưa tỉnh lại. Lâm Hạo Sơ nhìn gương mặt cô không có một chút sức sống, bỗng nhiên rất sợ khi cô tỉnh lại phải đối diện với cô.
Anh nắm tay cô, tay cô rất mềm, ngón tay trắng nõn thon dài rất thích hợp chơi đàn dương cầm, nhớ đến cảnh lần đầu tiên cùng Tư Niên đến Tần gia, Hỷ Lạc lúc đó vẫn còn là một bé gái, khoảng 6, 7 tuổi, cột tóc đuôi ngựa cao cao, mặc váy bằng vải bông màu trắng, ngồi trước đàn dương cầm.
Chiếc cổ cao trắng nõn trong ánh nắng chiều phác thảo ra một độ cong mỹ lệ. Dáng ngồi phẳng phiu, ngón tay trên phím đàn, mỗi lần hạ xuống, mỗi một nốt nhạc vang lên, đều khiến anh thấy sững sờ đứng ở cửa.
Kết thúc một khúc nhạc, Hỷ Lạc nghiêng mặt, đón những tia nắng, cười với Tư Niên đứng trước cửa, “Anh hai, anh về rồi?” Nụ cười này thường luôn quanh quẩn trong đầu anh, anh không cảm thấy mình sẽ động tâm đối với một lolita mới 6,7 tuổi năm ấy, đó có lẽ chỉ là một loại yêu thích, một loại tình cảm kỳ lạ giống như của anh trai đối với em gái.
Bởi vì nụ cười đó, khiến cho anh trong đêm mùa hạ đen như mực, chỉ là ở trong xe thoáng nhìn qua, liền nhận ra người con gái lạc đường lưỡng lự đứng ở ven đường là Tần Hỷ Lạc, cho dù đã qua 15 năm, anh vẫn nhận ra cô.
Anh cầm tay cô lên hôn, đôi môi phủ lên bàn tay lạnh giá của cô, Tần Hỷ Lạc, em nói anh biết đi, cảm giác như vậy là gì? Vì sao anh có thể đối với em tuy chỉ là thoáng nhìn mà đến tận lúc này mãi mãi không quên?
Chương 42 – Gút mắt
Sau khi Hỷ Lạc tỉnh lại vẫn rất im lặng, thậm chí không mở miệng truy hỏi chuyện đứa bé, mẫu tử liên tâm, tuy chỉ là ngắn 9 tuần ngắn ngủi, thế nhưng cô vẫn cảm ứng được? Đó là loại cảm giác trong cơ thể mình thiếu đi một khối gì đó .
Cô chỉ là rất ít nói chuyện, thường thường chỉ nhìn một chỗ đến xuất thần rất lâu, cũng rất ít nói với Lâm Hạo Sơ, ánh mắt cũng rất khi giao nhau.
Lâm Hạo Sơ nhìn cô cúi đầu uống nước, suy nghĩ một lát rồi nói, “Để anh gọi điện thoại cho mẹ.” Khi xảy ra chuyện rất cuống cuồng không kịp thông báo cho Tần Vĩ Thâm và Chung Tinh .
Hỷ Lạc ngẩng đầu rất nhanh, khi bắt gặp ánh mắt Lâm Hạo Sơ thì nhanh chóng cúi đầu, giọng nói lúng túng, “Không nên… em không muốn họ lo lắng.” Hơn nữa, nếu Tần Vĩ Thâm và Chung Tinh mà biết, Lâm Hạo Sơ sẽ rất khó xử lắm? Lòng Hỷ Lạc chua xót, vì sao đến bây giờ, bản thân còn phải bận tâm đến cảm thụ của anh như thế.
Lâm Hạo Sơ yên lặng đóng cửa phòng bệnh, anh lấy điện thoại di động ra, vuốt vuốt thật lâu, nối thông điện thoại với Diệp Hồng, “Có thể … đến tổng viện quân khu một chuyến không?”
Diệp Hồng ở bên kia lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, không vạn bất đắc dĩ Lâm Hạo Sơ làm sao có thể gọi điện thoại cho bà, bà là người rất hiểu ý không hỏi đã xảy ra chuyện gì, chỉ là hỏi một cách rõ ràng khoa và số phòng bệnh liền tắt máy.
Lâm Hạo Sơ đứng cuối hàng lang thật lâu, gió lạnh từ cửa sổ phần phật thổi tới. Cửa thang máy mở, vô thức nghiêng đầu nhìn thoáng qua, vừa lúc chạm phải ánh mắt của Cố Doãn đang vội vàng từ trong đi ra. Anh hơi bất ngờ vì Cố Doãn lại đột nhiên xuất hiện, liền nghĩ đến, trong lòng có phần khác thường, cô ấy gọi cậu ta tới?
Cố Doãn thấy Lâm Hạo Sơ, hùng hùng hổ hổ hướng anh bước nhanh tới, hung hăng vung nắm đấm muốn đánh vào mặt anh, Lâm Hạo Sơ nhanh chóng tránh được. Anh thuận thế nắm cánh tay Cố Doãn bẻ ra phía sau, Cố Doãn bị anh xoay người áp chế vào tường. Lâm Hạo Sơ mặc dù chân bị thương, cũng rời khỏi quân đội gần bảy năm, nhưng vẫn còn tố chất đã được huấn luyện, thân thủ phản ứng rất linh hoạt, tay anh hơi dùng lực, trên trán Cố Doãn liền chảy vài giọt mồ hôi.
Trong hơi thở ồm ồm của Lâm Hạo Sơ chứa đựng sự ẩn nhẫn cùng tức giận, “Cố Doãn, tôi cảnh cáo cậu, cách xa cô ấy một chút.”
Sắc mặt Cố Doãn hơi trắng, nhưng vẫn bày ra một nụ cười, “Làm sao vậy? Bây giờ bắt đầu căng thẳng rồi, nói ra anh có phải căng thẳng hay không… Anh biết anh bắt không được cô ấy? Anh sợ?”
Hơi thở Lâm Hạo Sơ nghẹn lại, là… sợ sao? Trên mặt anh vẫn là vẻ bình tĩnh nghiêm túc không hiện một tia rối ren, “Tần Hỷ Lạc nếu đã lấy tôi, thì cả đời cô ấy là vợ của tôi, cậu ít ở đây tự cho mình là thông minh đi.”
Cố Doãn cười nhạo, “Nếu anh đã chắc chắn như thế, thì bây giờ sợ cái gì? Cần gì phải để ý tôi ở hay không ở bên cạnh cô ấy như thế?”
Khí lực trên tay Lâm Hạo Sơ tăng thêm vài phần, “Đừng tưởng rằng cậu giở trò tiểu xảo như thế tôi không nhìn ra, ngày đó trước cổng trường, cậu đã thấy xe của tôi.”
Cơ thể Cố Doãn cứng ngắc trong một giây, lập tức khôi phục bình thường, “Thì tính sao, tôi và Hỷ Lạc đi ngay đứng thẳng, không giống người nào đó, cùng tình nhân cũ dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng.”
Lâm Hạo Sơ lạnh lùng cười cười, “Tìm người điều tra tôi? Nói thử xem, điều tra được những gì rồi?”
Cố Doãn dùng sức vùng ra, vì cơ thể bị kìm hãm nên giọng nói hơi hổn hển, “Nên biết những điều không nên biết, tôi đều tra ra hết, có muốn tôi nói cho Hỷ Lạc biết không, vì sao anh và người bác sĩ kia dây dưa không rõ, có muốn nói cho cô ấy biết, anh và bác sĩ kia đã…”
“Hạo Sơ, con làm gì?” Diệp Hồng không biết từ lúc nào đứng ở cách đó không xa nhìn cảnh hai người tranh chấp, Lâm Hạo Sơ buông tay cậu ta ra, không có trả lời lời Diệp Hồng.
Trán anh giật giật, Cố Doãn rốt cuộc đã biết được bao nhiêu, đã điều tra được những gì.
Cố Doãn đến gần Lâm Hạo Sơ, nhếch khóe môi cười khẽ, “Lâm Hạo Sơ, anh từ từ ngẫm lại, Hỷ Lạc theo anh, có thể nhận được gì?” Lời nói ám chỉ của cậu ta khiến tâm tư Lâm Hạo Sơ chùng xuống, anh biết rõ, trong tích tắc đó, anh không có ý thức, không có một chút lý trí. Bệnh của anh đã đã đến tình trạng không kiểm soát được, biết đâu, lần này là đứa bé, thế còn lần sau? Toàn thân đều dường như kiệt sức lùi về phía sau một bước, nặng nề tựa trên vách tường.
Cố Doãn đi ngang qua Diệp Hồng, hơi gật đầu chào hỏi, hướng phòng bệnh đi rất nhanh. Diệp Hồng đi đến cạnh Lâm Hạo Sơ, tay phân vân chần chừ, vẫn là nhẹ nhàng đặt trên vai anh, “Đầu nghĩ như thế nào, thì làm như thế đó đi. Nói ra, con bé mới biết được.”
Lâm Hạo Sơ cúi đầu, khóe miệng nhếch lên một cách cay đắng, “Bà có tư cách gì mà nói tôi, tôi ra vẻ đạo mạo không phải đều từ trong khuôn các người di truyền hay sao?”
Diệp Hồng trầm mặc một hồi, cũng không phản bác anh, bà cúi đầu thở dài, “Tim con người, có thể chịu được tổn thương mấy lần?”
Lâm Hạo Sơ ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Diệp Hồng, lần đầu tiên gần như thế, cả hai bình tâm tĩnh khí nhìn chăm chú như thế, Diệp Hồng cười ôn hòa, tay bà cầm tay lạnh băng của anh, “Khi mẹ hiểu ra thì đã quá muộn, cho nên không hy vọng con đến khi mất đi mới hiểu ra. Tự bản thân mình hỏi cho rõ ràng, đối với con bé, rốt cuộc là tình cảm gì.”
Âm thanh giày cao gót của Diệp Hồng quanh quẩn tại hành lang, một mình Lâm Hạo Sơ yên lặng dựa vào tường, Hỷ Lạc, bây giờ anh… mất em rồi sao?
Cố Doãn ngồi trên sofa trong phòng bệnh, nửa ngày đều không nói gì, Hỷ Lạc cắn cắn môi, cười nói, “Anh muốn uống nước không?”
Cố Doãn nghe vậy nhìn về phía cô, cái mặt đen muốn nổ tung bất cứ lúc nào, “Nếu như anh không gọi điện thoại, có phải em định ai cũng không thèm nói, cứ bị ức hiếp im lìm không chịu hé răng như thế .”
“Ức hiếp?” Hỷ Lạc sửng sốt, lập tức cười ra tiếng, “Ức hiếp gì chứ? Tại không cẩn thận ngã sấp xuống thôi…” Nói xong lời cuối cùng thì thấy mặt Cố Doãn càng lúc càng u ám, cô thức thời câm miệng.
Diệp Hồng đẩy cửa đi vào, Hỷ Lạc thấy bà hơi giật mình, không nghĩ tới Lâm Hạo Sơ sẽ gọi bà đến chăm sóc mình, Diệp Hồng đi đến ngồi mé giường, “Mẹ tìm bác sĩ hỏi qua rồi…” Bà có hơi đăm chiêu suy nghĩ nhìn Cố Doãn ngồi trên sofa, Hỷ Lạc hiểu ý, “Không sao đâu, đây là bạn chơi từ nhỏ của con, cũng gần giống như anh trai con.”
Diệp Hồng nắm tay Hỷ Lạc, thở dài, “Lần này là Hạo Sơ sai, nó cũng rất tự trách mình. Là chúng ta sơ sót, không quan tâm các con nhiều hơn, xuất viện rồi thì về nhà, mẹ từ từ giúp con điều dưỡng cơ thể. Bác sĩ nói con bình phục tốt lắm, yên tâm, các con còn trẻ, còn rất nhiều cơ hội.”
Hỷ Lạc không nói gì, cười cười.
Cố Doãn đột nhiên đứng dậy, anh nắm chặt tay, dằn xuống cơn giận đang mọc lên bừng bừng, “Tôi còn có việc đi trước, hai người cứ nói chuyện.” Không đợi Hỷ Lạc và Diệp Hồng nói, anh liền đi ra phòng bệnh, ngọn lửa trong lòng cũng không đè xuống được, anh hung hăng nện một đấm vào vách tường, dọa mấy y tá đang đi mặt mày tái mét nhanh chóng chạy qua anh.
Lâm Hạo Sơ đứng ở cách đó không xa nhìn cậu ta, Cố Doãn bỗng dưng đi qua túm lấy áo Lâm Hạo Sơ, “Anh là thằng khốn, rõ ràng đã từng kết hôn, vì sao cái gì cũng không nói cho Hỷ Lạc, bác sĩ kia là vợ trước của anh, vì sao không nói cho Hỷ Lạc, lẽ nào cô ấy trong mắt anh ngay cả điều cần thiết phải giải thích đều không có sao?”
Lâm Hạo Sơ gỡ tay cậu ta ra, không một tia hoảng loạn nhìn thẳng vào mắt cậu ta, “Vâng, chúng ta đã từng lĩnh giấy kết hôn ở nước ngoài, nhưng cũng ly hôn rất nhanh. Tôi nghĩ không có gì hay để nói, bởi vì đó đã là chuyện quá khứ rồi.”
Hô hấp của Cố Doãn không ngừng tăng thêm, “Anh thật đúng là… thằng khốn.” Cậu đến gần Lâm Hạo Sơ, dằn từng chữ một, “Tôi nhất định phải mang Hỷ Lạc rời khỏi anh.”
Lâm Hạo Sơ đón nhận ánh mắt cậu ta, từng chữ rõ ràng mà nói, “Ngoại trừ tự chính cô ấy, những người khác ai cũng đừng nghĩ mang cô ấy rời khỏi tôi.”
Cố Doãn nắm chặt nắm đấm, khớp ngón tay đều bị nắm chặt đến phát đau, “Vì sao? Không yêu cô ấy thì trói buộc cô ấy có ý nghĩa gì, anh có thể buông bác sĩ kia, vì sao cô ấy lại không thể?” Nói xong, sống lưng Cố Doãn căng cứng, cậu chăm chú nhìn vào môi Lâm Hạo Sơ, cho dù nếu không cam nguyện, vẫn mong muốn anh ta có thể có câu trả lời, một đáp án mang lại hạnh phúc cho cô.
Lâm Hạo Sơ trầm mặc thật lâu, ánh mắt anh thay đổi trong nháy mắt, cuối cùng cũng bình tĩnh, “Tại sau tôi phải nói với cậu?” Suy nghĩ một chút, anh lại nói với Cố Doãn, “Tôi có thể nói chính là, những thứ cậu biết không phải như cậu nghĩ, tôi sẽ cho Hỷ Lạc một lời giải thích.”
Chương 43 – Sóng ngầm
Buổi tối, Hỷ Lạc ngủ trên giường rất không an ổn, giống như mơ thấy ác mộng, trong miệng thầm lí rí gì đó, nghe không rõ ràng. Lâm Hạo Sơ cũng vẫn không có ngủ, anh đứng dậy ngồi vào ghế kề bên giường, ngón tay nhẹ nhàng đặt trên hàng mày đang nhíu lại của cô, Hỷ Lạc, là anh khiến em ngay cả ngủ cũng đau khổ đến vậy sao?
Nhìn vẻ mặt cô lúc ngủ, đến phát ngốc, Hỷ Lạc hình như bị cái gì giật mình tỉnh giấc, trên trán hơi ẩm ướt, vài sợi tóc dính bệt trên trán, bắt gặp ánh mắt Lâm Hạo Sơ, hai người im lặng nhìn đối phương. Ban đêm tĩnh mịch, ngay cả không khí hình như cũng ngừng lưu động. Hỷ Lạc cầm tay anh, Lâm Hạo Sơ nằm vào trong chăn, đem cô ôm vào trong lòng. Vén tóc mai trên trán cô, nhẹ nhàng hôn, nói nhỏ bên tai cô, “Xin lỗi… xin lỗi vì tất cả.”
Hỷ Lạc nghiêng mặt chôn trong ngực anh, thật lâu không nói gì, Lâm Hạo Sơ không biết cô đang suy nghĩ những gì, trước đây Tần Hỷ Lạc rất đơn thuần, anh từ một ánh mắt một động tác của cô là có thể hiểu thấu cô, hiện giờ, cô cũng bắt đầu giỏi che giấu rồi, khi cười không nhất định là đang cười, mà khi không cười cũng không nhất định là đang buồn. Tim Lâm Hạo Sơ như có vật gì đó càng nén cằng chặt, mấy lần muốn mở miệng nói gì đó, cũng không biết nên nói cái gì, nên mở miệng ra sao, muốn nói nhiều lắm, ngay cả bản thân anh cũng không rõ tâm tư của mình.
Hỷ Lạc từ từ nhắm hai mắt, hơi thở vẫn rất nhẹ, đợi đến khi Lâm Hạo Sơ cúi đầu nhìn cô, bỗng nhiên thấy khóe mắt cô ươn ướt, anh vùi vào cần cổ cô, cái loại cảm giác mà trái tim bị vật gì đó đèn nén càng mãnh liệt hơn, “Em… vẫn còn giận sao?”
Hỷ Lạc lắc đầu, giọng mũi rất nặng, “Không có.”
Cằm của Lâm Hạo Sơ cọ cọ vào cổ cô, râu vừa mới mọc châm vào cô hơi ngứa, cánh tay anh vòng bên hông cô siết chặt, “Hãy tin anh, sau khi ở cùng em anh không có làm chuyện thương tổn đến hôn nhân chúng ta.”
Hỷ Lạc “Ừm” một tiếng xem như trả lời.
Lâm Hạo Sơ có chút bực mình, cảm thấy Hỷ Lạc như thế này khiến anh không biết làm thế nào, anh tiếp tục nói, “Anh chỉ đưa cô ấy về nhà, không có gì, tối đó… cô ấy uống quá nhiều, vốn muốn cho thư ký Ngô săn sóc cô ấy, nhưng thư ký Ngô có chuyện gì không đến được, anh…”
“Lâm Hạo Sơ.” Hỷ Lạc ngẩng đầu nhìn anh, trong đồng tử màu nâu nhạt lóe một tia sáng nhỏ, “Đêm đó… vì sao bỗng dưng nổi giận?”
Lâm Hạo Sơ sửng sốt một lát, sau đó hơi mất tự nhiên dời ánh mắt, cụp mắt không nói chuyện.
“Đêm đó, có phải anh không khống chế được không?” Tuy rằng cuối cùng ý thức cô đã mơ hồ, thế nhưng vẫn cảm giác được rõ ràng sự khác thường của anh, con người thô bạo hoàn toàn không nghe lời giải thích kia, không phải anh lúc bình thường.
Lâm Hạo Sơ vẫn trầm mặc, anh hiểu rõ hơn so với ai khác, đêm đó bản thân rốt cuộc rơi vào trong tình trạng gì, trong đầu có rất nhiều người đang nói với anh, nói những thứ không có một chút logic, nhưng chính ý thức bản thân dường như đang bồng bềnh trong một góc nào đó, thế nào cũng bắt không được, chỉ có thể tùy ý để bản thân không ngừng thương tổn cô. Anh có chút thống khổ nhắm mắt.
Hỷ Lạc ngẩng đầu lên, thấy vẻ đấu tranh trên gương mặt anh, cô cúi đầu, âm thanh rất nhỏ, “Lâm Hạo Sơ, anh biết vì sao em một mực muốn lấy anh không?”
Lâm Hạo Sơ mở mắt, im lặng chờ đáp án của cô, vấn đề này, vẫn khiến anh dù suy nghĩ trăm lầm vẫn không hiểu được.
“Khi đó, em đứng ở ven đường, ban đêm tối như mực, toàn bộ thế giới đều hình như màu đen, em đi rất lâu, mệt chết đi được. Em tự nói với chính mình, nếu như đợi được một người vừa đẹp trai vừa tốt bụng đến cứu em, em sẽ lấy anh ta.” Nói đến đây cô cười rất vui vẻ, giống như đang nghĩ đến một chuyện gì đó vui nhất, “Khi đó thực sự rất ngốc có phải không? Tuy rằng nghĩ như vậy, thế nhưng, đợi đến khoảnh khắc anh xuất hiện, em cũng không cho rằng muốn lấy anh ngay lập tức. Cho đến lúc ngồi trong xe, anh để em gối lên vai anh mà ngủ. Giữa chừng em tỉnh lại, khi còn chưa mở mắt ra, em cảm thấy được mùi vị trên người anh… là mùi của anh trai.”
Lâm Hạo Sơ ngây ngốc mà nghe, Hỷ Lạc tiếp, “Anh trai trong lòng em, là người có khả năng bảo vệ em nhất, khiến em có cảm giác an tòan nhất, khi đó, em đã nghĩ đến, trên người đàn ông này có mùi của anh trai. Cho nên, em phải lấy anh ấy.” Cô nghiêng mặt nhìn anh, trên mặt là nụ cười ấm áp, “Bởi vì… anh ấy có thể bảo vệ em.”
Lâm Hạo Sơ nhìn nụ cười của cô, có chút xấu hổ, anh càng tự trách chính mình, bảo vệ? Anh có thể không?
Hỷ Lạc ngồi dậy, muốn xoay người cùng anh mặt đối mặt, Lâm Hạo Sơ cẩn thận nâng cô dậy, Hỷ Lạc thở một hơi thật mạnh, “Lâm Hạo Sơ, bây giờ em đã không cần bảo vệ. Bởi vì trong thời gian hôn nhân, anh khiến em càng ngày càng dũng cảm. Bây giờ, sau này, điều chúng ta cần là tương trợ trong lúc hoạn nạn, không xa không rời, em bị anh hại thành như vậy, anh đừng nghĩ sẽ bỏ được em, cũng đừng lấy cớ vì bệnh tình của anh nên không muốn làm tổn thương em, tất cả em đều không chấp nhận. Nếu anh đã không ngoại tình, thì em phải vùng lên, anh thiếu em một đứa bé, thiếu em một phần hạnh phúc, em muốn anh phải trả lại gấp bội cho em.”
Lâm Hạo Sơ thấy cô lúc này, dưới ánh đèn, chợt cảm thấy tia sáng trong mắt cô hơi chói mắt, Hỷ Lạc đã hiểu rõ anh như thế, biết anh lúc này đang đấu tranh, cho nên cô ấy đã sớm cắt đứt con đường lui của anh, trước tiên là ngăn chặn ý nghĩ rời khỏi của anh, lẽ nào đến bây giờ em vẫn không oán giận anh một chút nào sao, Hỷ Lạc?
Môi anh mím lại từ từ mềm mại, biến thành một độ cong rất đẹp, “Tần Hỷ Lạc, ai cho em nói chuyện kích động nhiều như thế, muốn sặc chết anh sao.”
Hỷ Lạc cười, cười đến hài lòng, nụ cười đó quét hết khói mù của anh, “Chưa từng nghe qua câu mưa dầm thấm đất sao? Nói không chừng biết đâu sau này có thể làm cho bí thư Lâm càng ngày càng dễ dỗ ngon dỗ ngọt.”
Lâm Hạo Sơ cười, ánh mắt đầy yêu thương, “Anh sẽ cố.”
Hỷ Lạc gật đầu, sau đó thoải mái dựa vào vai anh, tâm tình tốt, thật tốt, rốt cục nông nô đã vùng lên ca bài ca chiến thắng rồi, sau này xem em xử lý anh như thế nào.
Lâm Hạo Sơ thay cô đắp chăn, nhưng trong lòng ngổn ngang trăm mối, có rất nhiều vấn đề từng cái từng cái mở ra trước mặt Hỷ Lạc, nhưng mà bây giờ, thấy gương mặt tươi cười của cô, anh làm sao mà mở miệng giải thích được.
Ngày kế tiếp ban ngày Lâm Hạo Sơ có việc, Diệp Hồng đến giúp Hỷ Lạc, đã khuya rồi mà Lâm Hạo Sơ chưa đến, cô vô cùng buồn chán xem TV, mắt liếc chiếc di động đang im lặng nằm đó, bĩu môi. Đối với người nào đó quả thật là không thể ôm kỳ vọng quá cao nha.
TV chuyển đến một kênh, Hỷ Lạc buồn chán ném điều khiển từ xa, thông thường những tin phát sóng trục tiếp đều sẽ là những tin truyền trực tiếp từ hiện trừơng, Hỷ Lạc nheo mắt xem, có chút buồn ngủ. Nữ phóng viên trong bản thời sự đưa tin, “Tại khu nhà Nam Uyển ở tầng 8 trên đường Hồ Nguyệt trong thành phố xảy ra sự cố nổ khí gas, dẫn đến cả tòa nhà xảy ra hỏa hoạn, hiện tại bộ phận phòng cháy chữa cháy đang khẩn trương cứu viện, xin mời xem hiện trường đưa tin.”
Hỷ Lạc nhìn cảnh tượng hiện trường hỗn loạn, trong lòng thổn thức, lấy cái điều khiển của máy điều hòa nâng cao thêm vài độ, cảm thấy rất lạnh.
Bản tin trong TV còn đang tiếp tục, ý thức của Hỷ Lạc bắt đầu hơi mơ hồ, khi sắp thiếp đi thì chợt nghe âm thanh quen thuộc trong TV truyền đến, là Lâm Hạo Sơ, cô bỗng dưng mở mắt ra, thấy anh ở hiện trường đèn đuốc sáng trưng, nói một cách điềm tĩnh lão luyện các loại lý do từ chối từ phía chính phủ, Hỷ Lạc hơi buồn cười, anh ấy thế này và anh lúc ở nhà thật đúng là hai con người khác nhau rõ ràng.
Nữ phóng viên kia đột nhiên phát biểu, “Bí thư Lâm sao anh đột nhiên xuất hiện ở đây? Chuyện này đã nhanh chóng báo cáo đến phòng chính phủ rồi sao?”
Lâm Hạo Sơ tựa hồ suy nghĩ một chút, anh nói, “Việc khẩn cấp trước mắt là phải lập tức xử lý tốt vấn đề trị an của quần chúng xung quanh hiện trường, những vấn đề khác chúng tôi sẽ nói sau được không?” Nói xong mỉm cười gật đầu với nữ phóng viên, tiếp theo ống kính chuyển tới cảnh Lâm Hạo Sơ và mộ số dân chúng tại hiện trường trao đổi lẫn nhau.
Khi đang xem đến buồn tẻ, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt Hỷ Lạc, là bác sĩ Giang? Cô ấy ở đó sao? Hỷ Lạc âm thầm thở dài, bác sĩ Giang thật đúng là không may.
Y tá đến kiểm tra phòng, thấy trong phòng bệnh Hỷ Lạc chỉ có một mình cô, một bên điền trông tin một bên nói chuyện phím với cô, “Đêm nay Bí thư Lâm không đến sao? Sắp đến giờ đóng cổng rồi.”
Hỷ Lạc sửng sốt, lại nhìn thời gian, đã trễ thế này rồi ư? Y tá đi rồi, Hỷ Lạc cầm lấy điện thoại di động ấn dãy số của Lâm Hạo Sơ, bên kia vẫn rất ầm ĩ, xem ra anh còn đang ở hiện trường, Hỷ Lạc sợ anh nghe không rõ ràng lắm, nói lớn một chút, “Đêm nay anh không thể tới hả?”
Lâm Hạo Sơ đi đến một góc yên tĩnh, xem thời gian trên di động, “Xảy ra sự cố, có thể về không kịp, anh gọi mẹ đến chăm em.”
Hỷ Lạc nằm xuống kéo chăn, “Không cần, một mình em cũng được rồi, hiện giờ em có thể xuống giường rồi, không cần người chăm sóc.”
Lâm Hạo Sơ trầm mặc một hồi, “Hỷ Lạc, trời sáng anh sẽ đến thăm em.”
Hỷ Lạc cong khóe môi cười, “Ừm, vậy em cúp máy đây.”
“Hỷ Lạc…” Lâm Hạo Sơ bỗng nhiên gọi cô, anh do dự một hồi, “Ngày mai anh có chuyện muốn nói với em.”
“Sao bây giờ không nói?”
“Anh muốn nói trực tiếp với em, ngoan, ngủ ngon.” Lâm Hạo Sơ ngắt điện thoại, thở một hơi thật mạnh, thấy Giang Nhất Ninh đứng ở phía xa nhìn qua bên này, anh day day huyệt Thái Dương đi tới phía cô.
Sáng ngày kế tiếp, Hỷ Lạc còn chưa kịp thức dậy thì bị cảm giác ngứa ngứa trên mặt làm cho tỉnh lại, mở mắt ra liền thấy gương mặt phóng đại của Lâm Hạo sơ trước mặt, anh cười véo mũi cô, “Tỉnh rồi? Đứng lên đánh răng rửa mặt, anh mang cho em cháo cá tuyết của Vinh Mãn Lầu nè.”
Hỷ Lạc hơn nữa ngày mới mơ mơ màng màng ngồi dậy, cô dụi dụi mắt, “Lâm Hạo Sơ, bây giờ mới mấy giờ, sao anh tới sớm như vậy?”
Lâm Hạo Sơ vừa mở nắp hộp cháo, vừa trả lời cô, “Tối hôm qua bận đến lúc khuya, không có gì thời gian ngủ liền trực tiếp đến đây luôn.”
Hỷ Lạc rửa mặt xong xuôi, ngồi ở sofa ăn cháo, “Anh có muốn ngủ một lát không, lát sau em gọi anh.”
Lâm Hạo Sơ lắc đầu, “Không được, ngày hôm nay còn có rất nhiều việc, chút nữa anh phải đi.” Anh cầm lấy áo khoác len trên ghế sofa khoác cho Hỷ Lạc, Hỷ Lạc chìa tay ngoan ngoãn nghe theo, Lâm Hạo Sơ cài nút cho cô, “Hôm nay vẫn là để mẹ đến chăm em, cả ngày hôm nay anh không có thời gian để đến, chuyện tối qua còn rất nhiều việc xảy đến.”
“Khỏi, anh không cần lo cho em, lo việc anh là được rồi.”
Lâm Hạo Sơ xoa xoa gương mặt cô, “Hỷ Lạc, đợi anh giải quyết xong việc này, anh dẫn em đi du lịch? Có được hay không, trả lại em một tuần trăng mật.”
Hỷ Lạc hơi lo sợ vì được yêu thương quá, cô trợn mắt nhìn, tay sờ sờ trán Lâm Hạo Sơ, “Anh phát sốt rồi?”
Lâm Hạo Sơ cũng không phản ứng lời trêu chọc của cô, kéo tay cô nắm trong lòng bàn tay mình, “Anh đi đây, buổi tối lại đến thăm em.” In một nụ hôn trên trán cô liền rời khỏi.
Một mình Hỷ Lạc thật ngọt ngào mà ăn cháo cá tuyết, khi y tá đi vào, thấy tâm tình vô cùng tốt của Hỷ Lạc liền trêu ghẹo, “Bà Lâm thật hạnh phúc, Bí thư Lâm trời còn chưa sáng đã tới rồi, Tiểu Mạnh trực ban thấy anh ấy thì mở cửa cho vào, anh ngồi ở cửa chờ suốt, nói sợ đánh thức cô.”
Hỷ Lạc nghe lời cô nói, trong lòng thật mềm mại, Lâm Hạo Sơ thật đúng là chàng ngốc.
Vừa lúc có hộ lý của bệnh viện vào giao báo, y tá tiện tay đưa tới, Hỷ Lạc mở ra vừa nhìn liền bị đầu đề bài báo làm cho chấn đ