Và em thấy mình ngày ấy… áo dài buộc ngang lưng, bì bõm giữa cổng trường ngập nước… Nhìn thấy anh, vênh mặt: Không cần giúp.
Em thấy mình ngày ấy… cầm thước gỗ đuổi đánh bọn con trai dám nói xấu lớp trưởng là em… Anh nhìn thấy em vẫn cố thanh minh: Ai bảo chúng nó bảo em ngỗ nghịch.
Em được thấy mình ngày ấy… công kênh trên vai mấy thằng bạn sau trận bóng nữ đại thắng. Mắt lem nhem nước mưa vẫn nhìn anh thách thức: Thấy chưa, em giỏi lắm.
Được thấy mình trong khoảnh khắc… áp mặt vào tấm lưng chắc chắn của anh khi anh gò chân cõng em với cái chân đau từ sân bóng vào phòng y tế… Gạt tay anh và nói: Không sao, đã bảo không sao mà.
Em nhắm mắt thật chặt, giữ giấc mơ ở lại để cứ được sống nơi những trong veo ngày ấy.
Em chỉ muốn nhắm mắt ngủ mãi để giấc mơ không tan biến
Ngày anh lén nắm tay dắt đi trong đám đông chen lấn, không dám quay lại nhìn em… bỗng lúc ấy em thấy tim mình chững lại… Và cúi mặt giấu đi chút thẹn thùng.
Ngày anh đạp xe 15 cây số với một con bé nặng gần 50 cân… để ngắm nhật thực trên núi. Nhật thực chẳng thấy đâu... chỉ thấy lưng áo anh ướt đẫm. Trong em, lần đầu rộn lên một chút gì lạ lắm!
Và ngày hôm ấy, hôm trước ngày anh ra thủ đô nhập học… gốc phượng quen thuộc, anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má em… rất nhẹ, rất khẽ. Em vùng vằng bỏ chạy mà tủm tỉm cười trên suốt đường về nhà…
Những khi buồn, em sẽ ngồi bên cửa sổ, đợi mưa và đợi anh
Anh đi rồi, sân trường ngập nắng, hình như ít mưa hơn hẳn, những lá thư tay thưa dần, những cuộc điện thoại cũng vội vã và cửa sổ chat luôn im lìm.
Em một mình tìm lại góc phượng xưa, ngẩn ngơ nghĩ về nụ hôn hôm ấy… thấy má mình nóng ran... Lâu rồi em chỉ lướt qua nơi này không dừng lại.
Em một mình ôm quả bóng màu cam, lặng lẽ nơi sân bóng giờ tan học… Bơ vơ. Lâu rồi em không chơi bóng nữa.
Em một mình đạp xe lên những bậc thang núi đá. Không nhật thực, cũng không anh. Và một mình trở về trên con đường mưa loang loáng, em khóc, nước mắt tan đi trong những hạt mưa bay… Đó là lần cuối em quay lại nơi ấy, lần cuối em đi tìm mưa, tìm anh.
Ít lâu sau em ra Hà Nội nhập học, cũng biết tin anh đã cách xa em cả nửa vòng trái đất, ở một nơi xa xôi nào đó trên quả địa cầu hẳn anh cũng lưu giữ những kỉ niệm học trò trong veo ấy cho một ngày mưa ngọt lành.
Còn em nhẹ gói những hạt mưa mang tên anh đặt vào một ngăn sâu của trái tim mình. Để những lúc em mỏi mệt, em lại ngồi bên cửa sổ… đợi mưa… Những cảm xúc thuở học trò mát lành ấy lại dịu dàng tưới mát trái tim em.